Đốt Lò Hương ấy

ĐỐT LÒ HƯƠNG ẤY

(Tâm sự Phêrô)

“Mai sau dù có bao giờ

Đốt lò hương ấy so tơ phím này.”

(Truyện Kiều – Nguyễn Du)

Biển Hồ Tibêria, ngày … tháng … năm …

Gió thổi hôm nay khắp Biển Hồ

Lao xao từng đợt sóng lòng xô

Và Thầy hiện đến: Ô kìa, Chúa!

Mẻ cá lạ lùng nặng kéo vô

Thầy khơi bếp lửa ấm than hồng

Bánh cá cùng ăn nối nhịp lòng

Tia mắt nào trao đầy ám ảnh

Mảnh tim thấp thỏm nỗi riêng chung

Áo phủ mình trần, thân xấu hổ

Như che mặc cảm sống qua ngày

Cũng lò than nóng khêu tàn lửa

Nung đốt tâm tư chuyện chối Thầy

Riêng để một câu Thầy gặng hỏi:

Mến yêu Thầy thật có hay không?

Ba lần lặp lại y lời nói

Từng tiếng nghẹn ngào lẽ cậy trông

Lời Thầy rành mạch, cao thâm ý

Đòi hỏi tình yêu mức thập toàn

Thầy biết con đây cường khẩu khí

Mà hồn yếu đuối khéo đa đoan

Mắt chạm mắt rồi, tim thấu tim

Lời yêu ấp úng rót êm đềm

Gan vàng chân chất Thầy thừa biết

Đi guốc bụng con rõ ruột mềm

Nào dám mến Thầy trọn hảo đâu

Chữ yêu thoáng chốc dễ phai màu

Chỉ mong giữ trọn từng giây phút

Nghiêm túc thiệt thà nghĩa đậm sâu

Con mến Thầy hơn các bạn này

Thật tình chẳng biết nói cho ngay

Thầy càng hỏi nữa, con càng tủi

Càng tủi càng thêm yêu mến Thầy!

Thầy quá hiểu con giống phận cò

Ăn đêm len lén bước âu lo

Cành mềm đậu phải, thôi rồi Lượm!

Lộn cổ xuống sông bấy tẽn tò

Lì lợm yêu Thầy vẫn cứ yêu

Ừ thì chai mặt biết bao nhiêu!

Yêu, chăm sóc cả đoàn huynh đệ

Chẳng phụ lời Thầy đã phó trao

Nhìn bếp hồng nay, lòng rực nóng

Lạy Thầy nước mắt tự nhiên vương!

Con thuyền Giáo Hội xin chèo chống

Kìa Gió đâu tràn dậy Lửa thương…

Khắc Đỗ (TGPSG)