Vượt qua tâm bão

TGPSG – Ai đã từng có kinh nghiệm sống trong tâm bão thì mới thấy kinh khủng biết là chừng nào. Hay là kinh nghiệm khi vấp ngã thì đau đớn biết là bao. Những lúc như vậy chỉ cần một sự cảm thông, một lời động viên thôi cũng đủ làm cho lòng ấm áp và cũng đủ để mình vượt qua được cơn bão lạnh lùng và đáng sợ. Một vết thương nếu được một ai đó giúp mình chữa lành và băng bó lại thì dù có đau đớn thế nào, cũng có thể vượt qua được. Tôi muốn gửi lại nơi đây tất cả những gì tôi đã và đang phải trải qua một cơn bão.

1. Cơn bão nợ

Sau bữa ăn tối, vợ chồng tôi có buổi nói chuyện với mẹ tôi. Cuộc nói chuyện xoay quanh vấn đề nợ nần của chồng tôi mà từ bấy lâu nay tôi không hề hay biết. Sau một hồi nói chuyện chồng tôi mới thú nhận “Anh đã vỡ nợ và số nợ gần 800 triệu đồng” tôi không thể tin những gì tôi vừa nghe, mọi sự như sụp đổ dưới chân tôi. Thật là cay nghiệt, tôi đã rất đau khổ và trách móc anh. Trách vì anh đã làm tôi phải lo lắng, trách vì anh mà gia đình phải đi đến chỗ nợ nần trong khi con cái còn đang tuổi ăn tuổi học, bao nhiêu tiền dành dụm để cho con cái đi học tôi đều phải lấy ra để trả nợ cho anh. Tôi giận anh lắm, tôi muốn buông xuôi để mặc anh tự xoay sở, tôi muốn bỏ đi đâu đó vì không muốn dính líu tới anh và sự giận dữ có lúc đã lên tới tột độ là tôi xem anh như đã chết rồi, cuộc sống của tôi bây giờ không có chồng nữa, và tôi đã xem mình như là một phụ nữ góa chồng. Tôi muốn xóa sạch mọi thứ, xóa sạch những gì liên quan đến anh để cho tôi được nhẹ nhàng hơn nhưng dường sự giận dữ đã làm cho tôi bị lạc lối.

2. Bão bệnh nan y

Sau khi tôi nhận được cú sốc về nợ nần của chồng tôi đã buồn và khóc rất nhiều thì trong thời gian này tôi lại thấy cơ thể bị đau khác thường. Tôi cứ nghĩ vì có thể trong giai đoạn vừa qua tôi đã quá sốc và đau buồn nên cơ thể mới đau khác thường vậy thôi. Nhưng chồng tôi đã động viên nên đi khám để cho yên tâm. Sau khi đi khám và làm các xét nghiệm thì bác sĩ kết luận là tôi bị Ung thư vú giai đoạn II trong khi tôi còn đang bàng hoàng chưa lấy lại thăng bằng sau cú sốc nợ nần của chồng. Vậy là chỉ sau 20 ngày tôi đã phải hứng chịu cả nỗi đau về tinh thần lẫn thể chất.

Khi nghe tin tôi mắc bệnh nan y, không phải chỉ mình tôi nhưng cả gia đình tôi đều bị sốc. Mẹ tôi vì thương tôi đã mất ăn mất ngủ mấy đêm liền và bà đã phải bị đưa đi cấp cứu vì chứng rối loạn tiền đình. Quá thương tôi bao nhiêu thì gia đình tôi lại giận chồng tôi bấy nhiêu. Lúc này tôi vừa đau khổ lại vừa khó xử. Tôi như bị mắc kẹt và tôi mong tìm cách nào đó để được thoát ra. Càng vùng vẫy bao nhiêu thì tôi càng bị tổn thương bấy nhiêu. Gia đình tôi lúc này khuyên tôi cứ tập trung lo chữa bệnh, còn chuyện nợ nần thì cứ kệ đó, không phải lo và nghiễm nhiên là chồng tôi phải lo trả số nợ đó. Điều đó cũng phải thôi, vì ai làm thì người đó chịu mà. Có lúc tôi thấy điều đó là hoàn toàn hợp lý. Nhưng làm sao tôi có thể an nhiên chữa bệnh, an nhiên lo cho bản thân khi mà chủ nợ ngày ngày gọi điện thoại yêu cầu chồng tôi trả nợ. Tuy không nói nhưng ánh mắt và hành động của chồng tôi như van nài tôi là đừng bỏ mặc anh vào lúc này. Anh sẽ cố gắng lo lắng cho tôi trong những tháng ngày tôi bệnh, một phần vì anh muốn cùng tôi tiếp tục để sống và để đi với anh hết con đường này.

Và rồi, vì yêu thương tôi nên Chúa đã mở mắt cho tôi để tôi được nhìn thấy con đường phía trước mà tôi sắp phải đi: tôi sẽ bắt đầu bước vào cuộc chiến với căn bệnh ung thư của mình và tất nhiên là tôi cần phải có người bên cạnh để chăm sóc cho tôi. Nhìn đi nhìn lại mẹ và chị gái tuy ở gần bên tôi nhưng cả hai đều không được khỏe, mẹ thì tuổi già sức yếu, chị gái thì bệnh nên không thể giúp đỡ cho tôi được. Con cái thì còn phải đi học mà có giúp thì cũng chỉ những việc lặt vặt. Vậy là chỉ có chồng mới có thể giúp tôi lúc này thôi. Nhưng chồng tôi ở nhà giúp tôi thì có nghĩa là anh sẽ không đi làm; không đi làm thì lấy đâu ra tiền để mà trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình, rồi thì tiền thuốc, tiền nợ … Càng nghĩ tôi càng thấy mọi chuyện như rối tung lên và tôi đã thưa với Chúa “Chúa ơi, con phải làm sao đây? Chồng con không đi làm thì lấy đâu ra tiền để trang trải, mà nếu chồng con đi làm thì lấy ai để mà giúp đỡ con và thật tình là con rất mong có người ở với con để giúp đỡ con trong những ngày khó khăn sắp tới”.

Trong suốt thời gian này tôi phải đấu tranh rất nhiều. Đấu tranh trước những lời tố cáo về lỗi lầm của chồng tôi trong quá khứ, vì mọi người muốn cho tôi biết rõ con người thật của chồng tôi. Nhưng đối với tôi lúc này, biết rõ để làm gì chứ? Biết rõ sự việc trắng đen có làm cho tôi trở nên vui không? Hay chỉ làm cho tôi thêm đau khổ mà thôi.

Và không muốn để bản thân mình bị tổn thương về bất kỳ điều gì nữa, tôi đã lẩn trốn, hạn chế gặp gỡ người này người kia vì không muốn nghe thêm bất kỳ thông tin nào. Tôi cũng không tìm cách giải thích hay bào chữa, vì lời nói của tôi lúc này không còn giá trị nữa, và giải pháp cuối cùng để cho mình được bình an là sự “Thinh lặng”. Tôi thinh lặng vì muốn lắng nghe rõ tiếng nói của Chúa muốn nói với tôi. Thinh lặng vì muốn tâm hồn luôn được bình an mặc dù bản thân đang phải đối diện trước những lời chỉ trích. Làm sao có thể vui và hạnh phúc khi chồng và các con phải lao đao đâu chứ? Có thể nói trái tim tôi lúc này như bị xé ra từng mảnh, và hơn lúc nào hết tôi rất cần một ai đó có thể giúp tôi để chữa lành vết thương đó, nhưng dường như không có ai cả. Hàng ngày tôi chỉ nghe những lời tố cáo, buộc tội về người chồng xấu xa đó, cứ tưởng như vậy là tôi sẽ vui khi tôi biết sự thật về con người của chồng tôi, nhưng ngược lại điều đó càng làm cho tôi phải đau khổ hơn rất nhiều.

Đối với tôi bây giờ sự thinh lặng, hay lời biện hộ lúc này chỉ là vì tôi muốn chạy trốn, vì tôi không muốn chịu thêm bất cứ sự tổn thương nào nữa. Tất cả lúc này, đã quá sức chịu đựng của tôi rồi và tôi không muốn chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi muốn vượt rào để mong được thoát thân, muốn chạy trốn vì không muốn liên lụy, tôi muốn rũ bỏ tất cả…

Và một lần nữa tôi lại được Chúa thức tỉnh, Ngài đã đánh thức tôi dậy và nhắc cho tôi nhớ rằng, tôi đã quên một lời hứa rất quan trọng mà tôi đã hứa trước mặt cha chủ tế, hứa trước mặt Giáo Hội và đặc biệt là đã hứa trước mặt Chúa trong ngày tôi lãnh nhận bí tích hôn phối:”Con là Maria…, con xin hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng con là anh Phaolo… khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời con”. Sau khi nhớ lại lời hứa tôi đã òa lên khóc, hóa ra người có lỗi là tôi chứ không phải là chồng tôi, vì anh đã trọn vẹn lời hứa với Chúa là đã chăm sóc rất chu đáo cho tôi đã không bỏ mặc tôi, trong những ngày tôi bệnh. Và chính tôi đang mắc nợ anh, nợ anh món nợ ân tình. Còn tôi thì khi gặp khó khăn lại định tâm bỏ trốn vì không muốn liên lụy. Tạ ơn Chúa vì đã luôn đồng hành với con, đã luôn nhắc nhở mỗi khi con lạc lối, mỗi khi con đi trật ra khỏi quỹ đạo của Ngài.

3. Bão tuổi thiếu niên

Con trai tôi sinh năm 2007, năm mà người ta gọi là năm con heo vàng, năm nay 2022 cậu tròn 15 tuổi, cái tuổi mà lớn không lớn mà nhỏ thì cũng không nhỏ, chính vì cứ giở giở ương ương mới làm tôi đau khổ. Cậu bắt đầu chống đối những đề nghị của tôi đưa ra, tranh cãi kịch liệt những vấn đề mà cậu cảm thấy không thích, và cậu đã tuyên bố “Con không thích học nữa, con muốn chuyển sang học nghề.” Sau một hồi tranh cãi con đã bỏ nhà đi, và đây là cú sốc thứ 3 trong 4 tháng trời mà tôi đã phải đón nhận. Thật sự lúc này với tôi cả về tinh thần lẫn thể xác tôi không còn gì cả, vì tôi đang trong giai đoạn điều trị ung thư, nên sức khỏe suy kiệt rất nhiều, tôi cũng không còn đủ sức để tranh cãi hay giải thích điều con vừa nói ra, chỉ im lặng và nuốt nước mắt vào trong. Vậy là tất cả những dự tính những ước mơ tôi đã hoạch định trước dường như đã sụp đổ. Nhưng dường như lúc nào Chúa cũng đãi ngộ và dành cho tôi những điều tốt đẹp. Vì không muốn con thất học ở tuổi 15, cho nên sau khi lân la tìm hiểu để cho con có được nơi học phù hợp, tôi đã tìm được một trường vừa học văn hóa vừa học nghề của Dòng Donbosco. Tạ Ơn Chúa, đây là nơi mà tôi đã ấp ủ rất lâu và rất mong cho con có được cơ hội để đến nơi này và hôm nay lại một lần nữa Chúa đã dẫn tôi đến nơi mà Chúa thấy phù hợp và tốt nhất cho con.

4. Sau cơn bão trời bắt đầu sáng

Mọi chuyện dần dần đã đi vào ổn định, đến hôm nay sức khỏe tôi cũng đã dần hồi phục nhưng điều làm tôi thấy hạnh phúc và vui nhất là gia đình tôi biết sống yêu thương nhau hơn, biết trông cậy vào Chúa chứ không cậy dựa vào bản thân. Chúng tôi đã biết nhìn ra những thiếu sót của nhau và đang cố gắng thay đổi để làm gương cho con cái và đặc biệt là làm đẹp lòng Chúa.

Maria HTNP (TGPSG)