Một mình với Chúa

TGPSG — Trên hành trình thiêng liêng, có một khoảnh khắc mà tất cả ánh sáng bên ngoài vụt tắt: ta đứng một mình trong bóng tối, giữa khoảng lặng không người, không tiếng, không lời an ủi. Ta đang chạm vào phần sâu nhất của chính mình, không ai biết, chỉ một mình ta biết. Do đó, càng tiến sâu trên đường thiêng liêng, ta càng cô đơn: những câu chuyện trước đây từng khiến ta hào hứng, giờ trở nên vô vị; những mối quan hệ từng thân thiết, giờ như lạc lõng. Ta không còn nói nhiều, không còn muốn thể hiện gì với ai nữa.

Một mình với Chúa – như Đức Giêsu một mình trong sa mạc, chỉ có thử thách và cám dỗ – các ẩn sĩ từ bỏ đời sống thế tục, ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm. Họ dám đứng lại, mà không sợ bị bỏ lại; dám một mình, mà không hề thấy đơn độc. Họ rơi khỏi mọi bám víu, rơi khỏi mọi nơi trú ẩn. Và rồi, khi rơi đến tận đáy, họ phát hiện ra: đó không phải là hố sâu, mà là nền đất thật sự. Họ bắt đầu đứng lên không vì ai cổ vũ. Họ bắt đầu sống không vì ai chứng nhận, mà chỉ sống đơn sơ trong sự hiện diện của Chúa, dưới ánh nhìn của Chúa mà thôi.

Một mình với Chúa, khi tất cả đã rời đi, ta ở lại một mình, ở lại với chính mình, ở lại với sự “cô đơn” đến rợn người, ở lại với cơn đau vứt bỏ bản ngã từng mảnh, từng lớp một, như lột da sống, không ai giúp được ta, không ai hiểu điều ta thấy. Và nơi tận cùng của sự một mình đó, một cái gì đó đang mở ra, không phải một đỉnh cao thiêng liêng, mà là, một sự buông bỏ tự nhiên. Từ đó, ta sống không cao siêu, không cố tình giản dị, không còn gì để sợ, không ai hiểu, không có bạn đồng hành, không có dấu hiệu rõ ràng rằng ta đang đi đúng hay sai đường. Và đó chính là dấu chỉ, ta đang bắt đầu thoát khỏi vùng an toàn của tâm trí, đang đứng trước cánh cửa, mà chỉ một mình ta mới có thể mở. Đừng sợ sự một mình đó, vì đó là lúc cái tôi rút lui, là khi tất cả mọi tiếng ồn lùi xa, là khi cánh cửa của chính ta bắt đầu hé mở.

Một mình với Chúa khiến ta thinh lặng, không phải vì không có gì để nói, mà là loại thinh lặng của một dòng sông đã thôi gào thét, chỉ còn phản chiếu ánh trăng. Trong sự thinh lặng đó, ta bắt đầu hiểu ra rằng: “cô đơn” không đến để trừng phạt ta. Nó đến như một cánh cửa, để khi ta bước vào, ta rũ sạch mọi dựa dẫm, mọi hình ảnh, mọi mong đợi, để ta trở về một trạng thái nguyên sơ, không ai bên cạnh, ngoài một mình Chúa mà thôi: Người không nói gì, không thuyết phục gì, chỉ lặng lẽ hiện diện, như mặt đất vẫn luôn ở đó, dù ta có chạy bao xa.

Một mình với Chúa khiến ta không còn cần người khác làm nền cho hạnh phúc, không cần ai đó đồng hành thì ta mới đi được. Ta không còn cần nữa: không vai diễn, không chiến lược, không mong cầu, chỉ đơn giản sống như “đám mây” bay qua “bầu trời ân sủng”, không biết sẽ đi đâu, cũng chẳng cần biết để làm gì. Và rồi, giữa niềm tin tưởng cậy trông phó thác đó, một loại hạnh phúc lạ lùng xuất hiện, không bùng nổ, không rực rỡ, nó chỉ âm ấm nhè nhẹ như ánh nắng cuối chiều, mà bám rất sâu trong tim. Ta thấy mình không cần chạy theo gì nữa, không cần khao khát nổi bật, không còn mong muốn chứng tỏ mình, thuyết phục ai nữa.

Tóm lại, khi một mình với Chúa, ta đứng trước cánh cửa “cô đơn”, nhìn quanh không thấy ai, vì đây là nơi không thể đi cùng. Chỉ khi ta đủ can đảm để bước một mình, cánh cửa mới mở, không vang tiếng, không rực sáng. Nó mở bằng một cái buông: buông câu hỏi, buông lý do, buông khát khao trở thành. Ta bước vào một vùng lặng, nơi không còn ai để khen chê; nơi cái tôi cũ đã rơi rụng, và cái mới chưa được gọi tên; nơi ta không trở nên thánh thiện, mà chỉ trở nên không còn giả vờ thánh thiện nữa. Và lúc đó, ta hiểu “cô đơn” không phải là ngõ cụt, mà là cánh cửa: ai muốn đi sâu vào đời sống thiêng liêng, đều phải bước qua một mình. Ước gì ta dám chấp nhận “cô đơn”, để được một mình với Chúa. Ước gì được như thế!

Bài: Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB (TGPSG)