Đức Tin là tất cả

TGPSG — Tôi là một người xa xứ, xa quê hương, xa gia đình để bước lên nơi đất khách quê người Thành phố Hồ Chí Minhkhi còn nhỏ. Ở đây, tôi chẳng có người quen hay thân thích. Và cũng chính nơi đây, tôi đã đạt được nhiều thành công và thất bại xen lẫn. Nỗi vất vả và nhiều biến cố dẫn đến tới mức tôi đã từng từ bỏ Chúa và mất niềm tin ở Ngài. Tôi thật sự hối hận vì mình đã từng như vậy và dưới đây là câu chuyện mà chính tôi đã trải qua.

Tôi được sinh ra trong gia đình Công giáo.Theo ba, tôiđược biết từ ông cố nội của tôi đã là người Công giáo. Tôi được giáo dục theo đức tin và giáo lý ngay từ khi còn bé. Gia đình tôi, kể cả chính ba tôi đều tham gia các hoạt động của giáo xứ. Điều mà tôi luôn tự hào đến bây giờ, ông nội và cả ba tôi đều là những người truyền giáo và xây dựng nên nhà thờ ngay tại quê hương tôi. Đó là những gì tôi được học và rèn luyện khi còn ở trong gia đình. Nhưng đến khi tôi bước lên Sài Gòn thì câu chuyện về Đức tin của chính tôi được mở ra. Tôi không chỉ đánh mất Đức Tin một lần, nhưng đến hiện tại là lần thứ ba.

Lần đầu tiên đánh mất Đức tin:Thờ phụng tiền bạc thay vì thờ lạy Thiên Chúa.

Sự thành công về tiền bạc đến với tôi từ rất sớm, khi còn là sinh viên, tôi đã có công ty và cái mức thu nhập của tôi khi đó thật sự là một con số khổng lồ. Tôi lao vào mọi cuộc chơi, gần như mọi thứ mà đất Sài Gòn có, tôi đều tham gia. Tới bây giờ, khi tôi viết lại những gì mình đã từng làm tôi vẫn không tin là mình có thể sa ngã như vậy.

Rồi sự thành công đó không kéo dài được lâu. Các sản phẩm của tôi bán là hàng hóa chưa có thuế quan. Mọi chuyện vỡ lỡ ra và tôi phải bán mọi tài sản tôi có để tiếp tục tự do ngoài xã hội. Tôi mất một thời gian khá lâu để vực dậy chính mình. Mỗi một thời điểm tôi có cách nghĩ khác nhau, đến hiện tại, tôi mới thấy được mình tệ hại nhường nào. Với biến cố như vậy mà tôi chỉ đơn thuần nhận ra rằng: “Cứ làm việc đàng hoàng thì mọi thứ sẽ quay trở lại.”. Để rồi đến lần thứ 2 tôi không còn bị tiền bạc khống chế, tôi làm việc đàng hoàng nhưng rồi cái gì đến vẫn phải đến.

Lần thứ hai đánh mất Đức tin:Mọi thứ đều do Thiên Chúa ban tặng.

http://2.bp.blogspot.com/-mjKC90ZJSQ4/UxGsFMSQ0NI/AAAAAAAAAvo/xilWR-nudyo/s1600/1+16.JPG

Với các kiến thức học được, tôi ứng tuyển vào một Công ty kỹ thuật của Nhật Bản. Rất nhanh chóng chỉ sau 3 tháng làm việc tôi trở thành Trưởng phòng thiết kế kỹ thuật bằng thực lực của chính mình. Người Nhật rất tôn trọng tôi tới mức họ sẵn sàng ký kết với tôi hợp đồng 8 năm nếu chấp nhận qua Nhật sống và làm việc với các điều kiện cực kỳ hấp dẫn.

Tôi đã từ chối vì khi đó tôi chỉ mới 24 tuổi nhưng, cuộc sống ngoài 16 18 giờ làm việc thì không có gì khác biệt. Tôi lại bước ra ngoài thành lập một công ty chuyên thiết kế.Sự khởi nghiệp trở lại rất thuận lợi, những đơn hàng liên tục đến với tôi. Với lần này, tôi lao đầu vào công việc, bỏ bê mọi thứ về Chúa. Cứ nghĩ rằng: “À mình làm đàng hoàng, đúng luật thì không có vấn đề gì phải lo lắng cả!”

Đúng là nên như vậy thật nhưng sự sụp đổ diễn ra nhanh chóng khi mà tôi mi mê chìm đắm với ý nghĩ đó. Để rồi… Sự hà khắc, nóng giận xâm nhập vào tâm trí của tôi từ lúc nào tôi chẳng hề hay biết. Những điều này không làm tôi phát triển được mà ngược lại nó chỉ mang lại cho tôi sự xa lánh của mọi người. Tôi sợ rằng mình sẽ làm ra những thứ không tốt và gặp nhiều vấn đề. Lòng tôi bất an, thậm chí là thời điểm đó, tôi chưa từng có một giấc ngủ nào được bình an. Tôi mang tất cả những thứ tôi gặp phải, trút lên nhân sự của mình để rồi nhận lấy thất bại nhanh chóng và rơi vào nợ nần.

Cầu Bình Lợi rất đẹp, nhưng chính tôi đã từng ra đó và sẵn sàng tự vẫn. Một tiếng nói vang vọng trong đầu tôi rằng: “Tội nặng nhất là tự tử!”

Tại sao lại có tiếng nói đó? Mình đã đánh mất điều gì chăng?

Gia đình? Bao lâu rồi chưa về nhà? Bao lâu rồi chưa gọi điện về nhà?

Người thân? Ai sẽ nhớ đến mình? Ai sẽ đau khổ vì mình?

…….

Còn gì nữa không? Những câu hỏi liên tục đặt ra trong đầu. Nhưng không trả lời được.đã bao lâu rồi chưa cầu nguyện? Câu hỏi cuối cùng xuất hiện cũng đã làm tôi quay đầu và trở lại với Chúa. Nhưng đến đó vẫn chưa kết thúc

 Lần thứ ba đánh mất Đức tin:Ai xin thì sẽ được.

Tôi cầu xin Chúa cho tôi có một con đường đi. Ngài cho tôi hàng loạt con đường để tôi đinhưngcon đường nào cũng thất bại.

Tôi cầu xin trí tuệ nhưng những suy nghĩ lệch lạc cứ liên tục xuất hiện trong đầu.

Tôi cầu xin cho tôi mạnh mẽ nhưng lại nhận quá nhiều đau thương.

Tôi cầu xin đừng sợ ma quỷ mà tôi lại tiếp xúc với nó tần suất mỗi ngày một tăng.

Đó là những gì tôi đã từng cầu xin. Và những suy nghĩ lệch lạc về những điều tôi nhận được đã càng làm tôi mất Đức tin. Thậm chí, tôi từng đi xem đồng, xem bói, cầu xin những vị thần linh khác… Khoảng thời gian đó, tôi đã gần như muốn rời bỏ Chúa đi thờ những vị thần khác.

Điều này được chấm dứt cho tới khi, người anh ruột của tôi kể về câu chuyện của Thánh Phaolô. Câu nói của Thánh Phaolo: “Con người ta trở nên công chính không phải tuân theo lề luật, mà trở nên công chính nhờ Đức tin!” đã làm tôi nhìn nhận lại mọi thứ bằng Đức tin của tôi với Chúa.

À, tôi xin mạnh mẽ thì Ngài cho tôi khó khăn và nỗi đau. Bây giờ thì tôi có gì? Tôi có được sự mạnh mẽ, ý chí kiên định.

Tôi xin trí tuệ, Ngài cho tôi những suy nghĩ lệch lạc,để ngày hôm nay tôi nhìn nhận ra đâu là sự thật, đâu là điều sai trái.

Tôi cầu xin đừng sợ ma quỷ, Ngài cho tôi tiếp cận với chúng, để rồi đến hiện tại, tôi chẳng còn nỗi sợ hãi và nó cũng chẳng thể cám dỗ được tôi.

Tôi xin con đường để phát triển, Ngài cho tôi nhiều con đường,để tôi nhận ra con đường vác thập giá của Ngài không dễ dàng nhưng đó là đường tôi phải đi.

Chúa chẳng bao giờ bỏ tôi cả nhưng tôi lại bất chấp vì tiền mà bỏ Chúa. Tôi bất an, tôi cố chấp, tôi lệch lạc, tôi tội lỗi,… và Ngài đã đưa bàn tay ra để cứu lấy tôi lúc tôi đau đớn nhất. Jim Rohn – một doanh nhân người Mỹ đã từng nói rằng: “Đừng cố thay đổi ai, bạn sẽ chết vì điều đó đấy”. Giới hạn của con người là ở đó, nhưng chính tôi nhận được phép mu từ Chúa, Ngài đã thay đổi tôi bằng Đức tin, bằng con đường của sự công chính.

Đến nay, dù đã trải qua rất nhiều chuyện, song còn lại với tôi chỉ đơn thuần là niềm tin yêu phó thác với Chúa. Cuộc sống của tôi dù không quá dư giả, nhưng lại cực kỳ hạnh phúc. Mọi việc tôi làm, mọi điều tôi nghĩ, … tôi đều có được nhờ Đức tin. Từng bước tôi đi, từng nhịp đập trái tim, tôi biết Ngài vẫn luôn ngự trị song hành cùng tôi, để dẫn bước tôi đến chân trời của sự chân thật và tình yêu thương. Tạ ơn Chúa vì đã luôn nâng đỡ, chở che tôi, dù thân tôi hèn mọn nhiều lầm lỗi thiếu sót. Tạ ơn Chúa, vì đời tôi có Ngài hiện diện, và soi sáng bước đường tôi đi, như ánh Mặt Trời vẫn ngày ngày ban phát nguồn sinh lực cho muôn vật trên Trái Đất này.Amen.  

Bài: Anê Nguyễn Cẩm Tú (TGPSG)